Một ngày bình thường. Trời mưa. Muốn được nghe (hoặc kể) một câu chuyện tình

 

“Something went wrong”! Bảng báo lỗi đột ngột hiện lên, chỉ trong chưa đầy một cái chớp mắt, dashboard tôi làm đến đoạn hăng hái cao trào bất ngờ tan biến vào màn hình vô tri, còn chưa kịp nhấn save. Tôi ngồi bất động hồi lâu, không rõ bao nhiêu phút đã trôi qua, tự trấn an rằng mấy chuyện xui xẻo dài hơi này chắc cũng không phải tại mình ăn ở tệ gì đâu, mà do thuỷ tinh nghịch hành, chẳng phải đợt này ai cũng u uất sầu não đó sao? Thế rồi tôi cap màn hình, gửi cho anh Hoàng Tử, tỉ tê vài ba đoạn sướt mướt báo cáo tình hình cho cảm thấy như có người nghe mình, vậy thôi chứ biết rõ anh sẽ không trả lời. 1g sáng, tôi dụi mắt cho bớt mỏi, thấy mình thiệt siêu nhân vì quần quật được 2 ngày liền trong cơn period cramp quằn quại. Đến nước này rồi, thôi thì chơi cú chót cũng không mất gì, vậy là tôi nhắn cho Sam, kể lể về sự bất lực với Power BI và việc dùng Microsoft Remote Desktop thì không ổn mà đổi sang máy Dell của Tiến cũng không xong.

“Ok yeah I can help you set up a vm.”, Sam trả lời

“One that doesn’t have anything to do with my tech colleague’s account so it won’t get lagged?”

“Yes!”

Tôi luôn thích cách Sam giải quyết vấn đề. Cả anh Hoàng Tử cũng vậy. Chung quy là tôi thích cách mấy anh chàng IT có kinh nghiệm lâu năm giải quyết vấn đề. Nó không hẳn là chuyện người ta làm gì với cái máy tính, các phần mềm bị lỗi, hoặc bug cần fix trong một đoạn code dài như sớ Táo Quân. Luôn có gì đó rất chắc chắn và ổn định, thậm chí là sáng tạo. Chưa bao giờ hoặc hiếm khi tôi thấy Sam hay anh Hoàng Tử đầu hàng trước bất cứ rắc rối ngu ngốc nào tôi dính phải. Vậy nên đôi lúc tôi tự cho mình cái quyền cảm thấy yên tâm và dựa dẫm.

Lần duy nhất tôi chứng kiến nỗi tuyệt vọng cùng cực ở Sam là khoảnh khắc anh quyết định chúng tôi không thể tiếp tục đi cùng nhau nữa. Lần đó anh khóc rất lâu, anh thậm chí đã khóc trước lúc nhấn gọi FaceTime cho tôi. Giây phút 2 màn hình kết nối, trái tim tôi như ngừng đập khi nhìn vào đôi mắt đỏ hoe ngấn nước của Sam. Và chuyện còn lại là lịch sử, như chúng ta đã biết.

Cuộc gọi định mệnh đó diễn ra vào một sáng thứ 7 cuối tháng 11 của 4 năm về trước. Sau đó, tôi dành trọn 2 ngày cuối tuần khóc đến kiệt quệ tâm trí. Sáng thứ hai của tuần kế tiếp, mẹ vào gọi tôi dậy đi làm, tôi nhớ mình đã rấm rứt trong nước mắt, “Mẹ ơi, con không muốn lên công ty, con không thể lên công ty, con không làm việc được…”, xong rồi vỡ oà. Mặc dù vậy thì sáng đó tôi vẫn có mặt ở văn phòng đúng giờ. Điều may mắn là không ai nhận ra tôi đã trải qua thảm kịch gì.

Tháng 1 của năm sau, tôi quyết định bảo lưu hồ sơ thạc sĩ, ở lại với Golden A. Dịch bùng, nước Mỹ lockdown, Việt Nam ngưng mọi chuyến bay quốc tế, chúng tôi đã xa nhau lại như thêm phần cách trở. Tháng 4, Sam nhắn, bảo là đang tìm hiểu một cô gái mới. Tháng 6, lúc cùng hợp tác job Lurich với anh Hoàng Tử, tôi tiện mồm nói em muốn học cách build một cái web from scratch, “Vì em cảm thấy có hứng thú”. Nhưng sự thật lại là: “Vì em muốn biết trong thế giới của bọn anh có gì.”, hoặc chính xác hơn là: “Em muốn biết trong thế giới của Sam có gì.”, tại vì cái thế giới ấy, suốt những năm tháng vui vẻ bên nhau, em chưa một lần để tâm, chưa một lần thèm ngoái đầu nhìn lấy, người yêu mình là programmer mà html là gì mình còn không biết, vậy thì mình vừa đánh mất điều gì bây giờ mình đã biết chưa?

Cái lúc tôi nói với anh Hoàng Tử như thế, tôi khá ngạc nhiên trước sự nhiệt tình chỉ dạy của anh ấy. Về sau mỗi khi nghĩ lại chuyện đó, tôi thấy có lỗi nhiều hơn, vì thật lòng chẳng biết phải đáp lại sự nhiệt tình ấy làm sao cho đúng. Bởi vì việc học coding, dù là bằng hình thức gì hay dùng cho mục đích nào đi nữa, thì ban đầu đã không xuất phát từ sự yêu mến chân thành. Nó gần như là vì quá đau đáu về Sam mà tôi chày cối đào bới chút tàn tro còn sót lại của cuộc tình này, chút gì đó trong cái bóng quá lớn của người tôi yêu thời điểm đó.

Và cái lúc tôi mặt dày nhờ vả anh Hoàng Tử chuyện học coding, tôi cũng không hiểu mình đã nghĩ gì về việc đã mở miệng nhờ vả, càng không hiểu mình đã nghĩ gì về mục đích của sự học kia. Cứ cho rằng tôi bằng mọi giá, mọi quyết tâm và nỗ lực, học cho tới nơi tới chốn và trở nên cực kì thạo Python hay bất cứ ngôn ngữ lập trình nào đi nữa, thì liệu việc đó có kéo tôi và Sam lại gần nhau thêm một lần nữa không, hoặc có hàn gắn gì được câu chuyện tình này không? Nhưng tình yêu ấy mà, chúng ta sẽ luôn có những hành động phi lý chỉ vì con tim mình bảo thế.

Bây giờ tôi biết xài R, làm SQL thì lên tay, cũng thành thục thiết kế report trên Power BI, ngoài chuyện đó là kết quả của một pha chuyên tâm đào tạo đến từ phía các bạn expert ở Châu Âu của tôi, thì những thứ quan trọng còn lại, lạ lùng thay, đều là nhờ công anh Hoàng Tử. Hiếm lắm Sam mới làm thầy tôi được một bữa, hoặc giúp cái gì đó mà tôi biết không thể làm phiền anh Hoàng Tử được nữa. Chẳng hạn như chuyện set up một cái virtual window mới, không dính dáng đụng chạm gì đến account anh ấy đang cho tôi xài free. Còn chuyện biết dùng R, SQL, và Power BI thì đơn thuần thuộc về lý trí hơn là con tim rồi, vì tôi thực sự muốn trở thành một Data Analyst. Hôm kết thúc khoá học Fundamentals of Data Analytics and Business Intelligence, Hiển nói một trong những hướng đi sau này của mọi người là trở thành AI Trainer nếu các bạn có tham vọng lớn lao ấy. Tôi cũng không biết một ngày không xa thì mình sẽ có tham vọng lớn lao như Hiển nói hay không, nhưng biết nếu điều đó thành sự thật và mình đã xuất sắc đến ngần ấy, tôi sẽ luôn có thể chạy đến khoe Sam, tự hào hỏi: “Em có giỏi không nào?”, và rồi Sam sẽ trả lời: “Choco is such a talented programmer!”. Chắc chắn Sam sẽ nói như thế!

Lắm lúc tôi nghĩ nếu câu chuyện của tôi và Sam là một dạng chương trình hay phần mềm, thì chắc là ở đoạn lập trình cuối đã xuất hiện quá nhiều bug mà Sam không còn khả năng fix nữa. Nếu như tôi lúc đó cũng là một lập trình viên như Sam, biết đâu tôi giúp được người yêu mình, và rồi biết đâu chúng tôi sẽ hoàn thành được chiếc app tình yêu hoàn hảo cho riêng mình? Nhưng những gì đã xảy ra, không ai sửa được nữa, như có lần Sam nói: “Choco, you were a high priority. But we can’t change the past.”, chỉ vì tôi vu vơ hỏi em có từng là ưu tiên của anh không. Sam đã ngưng coding chuyện của chúng tôi lâu rồi. Bây giờ tôi có giỏi hơn cũng chẳng viết tiếp phần dở dang của Sam để làm gì nữa. Anh ấy đã bắt đầu lập trình một cuộc sống mới được một thời gian. Mọi sự vẫn đang suôn sẻ và tốt đẹp, tôi chẳng muốn gì hơn là hy vọng từ đây tới cuối có bug nào xảy ra Sam cũng sẽ fix một cách mượt mà và trọn vẹn. Đương nhiên Sam sẽ làm tốt, anh ấy là kĩ sư phần mềm của Google cơ mà!

Còn tôi, không được đào tạo bài bản để làm một Developer, nhưng tôi có khả năng viết tốt. Nên tôi tin rồi mình cũng sẽ viết được một chương tình yêu mới cho mình, một chương dài, sáng sủa và vui vẻ.

Giờ thì tôi sẽ kể nốt phần còn lại của câu chuyện Power BI. Sam gửi cho tôi một file gì đó, bảo download cái này.

“Để sáng mai được không? 2g rồi và em đang rất mệt, bụng em đau 2 hôm rồi chưa dứt.”

“Không sao, không gấp mà.”

“Em sẽ cố gắng dậy trước khi anh đi ngủ.”

“Đừng lo, anh sắp được nghỉ vài ngày liên tiếp.”

– 10g sáng –

“Mashi, em dậy rồi. Mình cài cái kia đi!”

Nhưng Sam đã đi ngủ từ lâu.

Angelique - Uyen Vo, Saigon, Vietnam, November 2nd 2023

 

 

 

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *